Một ngày nọ, một người đàn ông đang ngồi trên bờ sông, nhìn vào sông chảy đi đêm. Người đàn ông này đã không còn biết mình đang sống hay chết. Cậu ta chỉ nhìn vào sông, như thể đang tìm kiếm cái gì đó.

Sông chảy đêm, giống như một dòng máu đỏ ngập ngừng, dần dần che khuất sự thực. Người đàn ông nhìn vào sông, như thể đang nhìn vào một bức tranh sâu sắc, chứa đầy bí ẩn.

“Sống hay chết, có gì khác biệt?” người đàn ông tự hỏi. “Tôi chỉ là một con người, trong một thế giới đầy bất định và bí ẩn. Tôi không thể nào hiểu được sự thật, chỉ có thể tin tưởng vào những gì tôi thấy.”

Sông chảy đêm, dần dần che khuất sự thực, như thể nó muốn nói些什么给 người đàn ông. Người đàn ông nhìn vào sông, như thể đang nhìn vào một bức tranh sâu sắc, chứa đầy bí ẩn.

“Tôi cần một điều gì đó để tin tưởng,” người đàn ông tự thầm. “Một điều gì đó để tôi có thể tin tưởng vào sự thật.”

Sông chảy đêm, giống như một dòng máu đỏ ngập ngừng, dần dần che khuất sự thực. Người đàn ông nhìn vào sông, như thể đang nhìn vào một bức tranh sâu sắc, chứa đầy bí ẩn.

Tiểu thuyết về trò chơi sinh và chết  第1张

“Tôi sẽ chơi một trò chơi,” người đàn ông quyết định. “Một trò chơi về sự sinh và chết, để tôi có thể hiểu được sự thật.”

Người đàn ông lấy ra một con bút và một trang giấy, bắt đầu viết lại câu chuyện của mình. Câu chuyện về sự sinh và chết, về bất định và bí ẩn.

Người đàn ông viết, như thể đang viết lại một bức tranh sâu sắc, chứa đầy bí ẩn. Mỗi từ mỗi câu, đều là một phần của bức tranh, của sự thật.

Sông chảy đêm, giống như một dòng máu đỏ ngập ngừng, dần dần che khuất sự thực. Người đàn ông viết, như thể đang viết lại một bức tranh sâu sắc, chứa đầy bí ẩn.

“Tôi sẽ chơi trò chơi này,” người đàn ông nói. “Tôi sẽ tìm hiểu sự thật.”

Người đàn ông tiếp tục viết, cho đến khi bức tranh hoàn thành. Trong bức tranh này, có cả sự sinh và chết, bất định và bí ẩn. Tất cả mọi thứ, đều là một phần của bức tranh, của sự thật.

Người đàn ông đọc lại những gì mình đã viết, cảm thấy như thể đã hiểu được cái gì đó. “Tôi đã chơi trò chơi về sự sinh và chết,” người đàn ông tự vui. “Tôi đã hiểu được sự thật.”

Sông chảy đêm, giống như một dòng máu đỏ ngập ngừng, dần dần che khuất sự thực. Người đàn ông đọc lại những gì mình đã viết, cảm thấy như thể đã hiểu được cái gì đó.

“Tôi sẽ không còn bối rối,” người đàn ông tự thầm. “Tôi sẽ tin tưởng vào sự thật.”

Người đàn ông nhìn vào sông, cảm thấy như thể đã hiểu được cái gì đó. Sông chảy đêm, giống như một dòng máu đỏ ngập ngừng, dần dần che khuất sự thực. Người đàn ông cảm thấy an ủi, vì đã hiểu được sự thật.

“Tôi đã chơi trò chơi về sự sinh và chết,” người đàn ông nói với sông. “